Thơ: Tháng 12 nhớ người Thủ Lĩnh Trần Lập

Có những nỗi buồn mang tên là Cà Phê.
Bởi Giọt Đắng cứ tí tách rơi từng giọt.
Nếu Em Hiểu biển đời ngoài kia đâu chứa nhiều vị ngọt.
Xin hãy Trở Về ngôi nhà nhỏ ấm áp những cái ôm.

Tháng 12 mang theo bóng dáng hoàng hôn.
Bất chợt nhớ em Cơn Mưa Tháng 5 mùa hạ…
Tiếng Gọi xưa giờ xa xôi quá…
Đất Việt buồn ướt đẫm những nhớ nhung.

Bông Hồng Thủy Tinh giờ anh đã đóng khung.
Cất trong Mắt Đen của em thời tình yêu chớm nở.
Ngày Khác đến rồi… xóa tan miền nỗi nhớ.
Để Đôi Bàn Tay nắm lấy những bàn tay.

Con Số 0 chất chứa những đắng cay…
Của những bão giông phủ mờ Niềm Tin Cho Cát Bụi.
Dấu Vết Nghiệt Ngã hằn sâu bên sườn núi.
Thoảng hương buồn Hoa Ban Trắng đứng ngẩn ngơ.

Ra Khơi xa anh chẳng muốn làm thơ.
Chỉ khắc tên em lên Tâm Hồn Của Đá.
Chuyện Tình Thủy Thần xưa quen mà xa lạ.
Bởi Cây Bàng mùa hạ giờ rụng lá biết về đâu.

Tình Cha và Con sâu thẳm như bể dâu.
Để Sóng bạc đầu đừng xô túp lều tranh cỏ lá.
Anh như Người Mộng Du…
… em thành Người Đàn Bà Hóa Đá.
Dấu Ấn phai mầu… vất vả chỉ vì Yêu.

Dam Tien Dung 6/12/2018

#ZingMP3

All in one