Quy luật xe rác

Chúng ta ai cũng đã sẵn chất chứa rất nhiều rác rến trong lòng mình rồi. Vì thời tiết, vì miếng cơm manh áo, vì những điều khó chịu, lo sợ, bất mãn… vì cả những muộn phiền có tên và không tên khác. Vốn đã chẳng có mấy ai ung dung tự tại không mảy may muộn phiền. Nhất là những ngày này, khắp nơi đầy rẫy những thông tin đe doạ về thực phẩm bẩn, về ý thức người Việt, về cá biển chết hàng loạt, về tắc nghẽn giao thông, về cách ứng xử của cộng đồng mạng… Tôi cũng như bạn thôi. Chẳng ít rác trong lòng hơn bạn!

Nhưng sáng nay, đọc bên FB của một người bạn, câu chuyện này, tôi nghĩ mình cần chia sẻ với mọi người:“Một hôm tôi nhảy vào một chiếc taxi để ra phi trường. Đang chạy đúng làn bỗng từ bãi đậu xe phía trước một chiếc xe nhà màu đen phóng ra. Người lái taxi thắng kêu một tiếng két và tránh không va chạm xe kia trong đường tơ kẻ tóc!

Người lái xe kia ngoái đầu mắng chúng tôi. Người lái taxi chỉ cười vẫy chào lại. Tôi thấy anh thật là tử tế. Thế nên tôi hỏi “Sao anh hiền vậy? Anh kia suýt tông hư xe anh và mình có lẽ đã phải nhập viện!” Bấy giờ anh lái taxi dạy tôi bài học này, tôi gọi nó là :’Quy luật của xe rác’

Anh giải thích rằng nhiều người cứ như là xe rác vậy. Họ chạy vòng quanh mang theo đầy rác, đầy bực dọc, đầy nóng giận và chán chường. Vì rác của họ đầy ắp, họ cần nơi đổ rác và đôi khi họ trút lên bạn. Đừng mang nó vào mình. Chỉ cần mỉm cười, vẫy chào, chúc điều tốt lành rồi ta cứ đi tiếp. Đừng thèm lấy rác đó rồi mang rải cho người khác nơi làm việc, nơi dọc đường hay mang về nhà”

Quả thực là vậy! Nhất là trên FB mỗi ngày hay ngoài đường phố kia, chúng ta vô tình “tự đón nhận” thêm biết bao là rác. Có khi là những comment mà người viết gõ nhanh hơn nghĩ, có khi là những stt chửi bới, xả rác đầy ra trên newsfeed chúng ta đi qua, có khi là những kẻ câu like bằng những stt bẩn, gieo rắc tiêu cực, phát tán nỗi sợ hãi. Tôi nghĩ về việc vì sao tôi cứ tiếp tục đón nhận những túi rác thêm làm gì khi mà mình vẫn chưa dọn xong đống rác trong lòng mình. Rồi có khi, chính vợ mình, con mình lại phải hứng chịu những đống rác đó từ chính mình. Như đang sẵn bực mà quát vợ, mắng con. Như đang sẵn bực mà quẳng tiếp rác vào người này người nọ.

Tôi remove dần từng “người bạn” hay đăng những stt tiêu cực, block đi những comment tay nhanh hơn não, bỏ dần đi những thói quen vào các group đầy bức xúc mà không đưa ra giải pháp, đầy than phiền mà chẳng có mấy cảm thông… Và ngay cả khi lưu thông trên đường, thay vì bực mình mà làm mình bực, nếu không thể tặng cho chính mình một nụ cười thì cũng đừng chuốc thêm vào mình nỗi bực dọc nữa. Người ta quăng rác đi rồi có mấy ai nghĩ về cục rác đó mà chỉ người phải nhận mới phải thấy.

Hôm nay, trong lòng bạn đang chứa bao nhiêu rác? Đừng xả nó vào người thân, đừng xả nó ra đường phố, đừng xả nó vào bất cứ đâu ngoài thùng rác. Để cuối con đường của bạn, là những lấp lánh an yên bên người thân thay vì nặng nề kéo lê theo mình một xe rác nữa…

Nguồn: Chánh Văn Hoàng Anh Tú

All in one